213
+ aa -

Quốc tế

Cập nhật lúc : 28/03/2016 08:57
Indonesia bảo vệ lá phổi xanh
Với Indonesia, bảo vệ rừng không còn là một lựa chọn, mà đã trở thành một nhiệm vụ bắt buộc. Giai đoạn 2000 - 2012, Indonesia đã mất đi hơn 6 triệu hécta rừng nguyên sinh, tương đương diện tích của Sri Lanka, hoặc diện tích của 6 triệu sân bóng đá cộng lại. Điều này có nghĩa mỗi ngày, quốc gia vạn đảo bị mất 1.370 ha rừng và mỗi giờ mất đi 57ha.

Rừng bị tàn phá


Báo cáo mới đây của Liên minh chống phá rừng ước tính, khoảng hơn 30% số gỗ sử dụng trong ngành lâm nghiệp Indonesia “có nguồn gốc từ các hoạt động khai thác từ các rừng nguyên sinh mà không qua trình báo”.

 

Trong khi đó, tình trạng cháy rừng liên tục đang dần khó kiểm soát trên khắpIndonesia, đặc biệt tại khu vực Sumatra vàKalimantan. Nó càng trầm trọng thêm dưới thời tiết khắc nghiệt do El Nino gây ra. Nguyên nhân chủ yếu là do nông dân và doanh nghiệp trồng trọt đốt rừng trái phép để lấy đất canh tác. Hậu quả của tình trạng này rất khủng khiếp. Vào năm 1997, cháy rừng ở Indonesia là nguyên nhân tạo ra 13 -40% lượng khí thải độc hại trên khắp toàn cầu.

 

Tình hình hiện nay không khả quan hơn. Viện Tài nguyên Thế giới chỉ ra rằng, kể từ tháng 9.2015, lượng khí thải mỗi ngày từ nạn cháy rừng Indonesia đã vượt mức khí thải trung bình hằng ngày từ tất cả các hoạt động kinh tế tại Mỹ. Chỉ trong tháng 10.2015, hơn 200.000 người dân Indonesia tại 7 tỉnh, thành phố đã mắc các bệnh về hô hấp, trong đó ít nhất 6 người tử vong. Tổng thống Joko Widodo lúc đó buộc phải rút ngắn lịch trình chuyến công du đầu tiên của mình đến Nhà Trắng để về nước giải quyết thảm họa khói bụi do cháy rừng gây ra.

 

Những nỗ lực “dập lửa”


Ông Widodo đã tận dụng chuyến thăm Mỹ để tranh thủ sự trợ giúp của cường quốc này trong việc giảm thiểu thảm họa nói trên, vốn là nguồn gốc phát thải khí độc lớn nhất thế giới. Mặc dù đã triển khai hơn 25.000 nhân lực để kiểm soát các đám cháy và chỉ đạo Chính phủ khởi tố những kẻ đã gây ra thảm họa, song ông Widodo hiểu rằng điều đó vẫn là chưa đủ.Indonesiacần Mỹ để có thể thực thi đầy đủ các biện pháp hiện mới chỉ được đưa ra thảo luận ở trong nước. Đó là tạm ngừng mọi hoạt động khai thác và cải thiện tình trạng ẩm ướt của các bãi than bùn, đề ra các biện pháp đối phó cứng rắn để giám sát việc khai hoang đất trái phép, cam kết tài trợ vốn cho các tỉnh trong hoạt động hạn chế tỷ lệ phá rừng…

 

Ngoài ra, thực tế đã chứng minh phương pháp hiệu quả nhất để hạn chế tình trạng cháy rừng chính là các rừng nhiệt đới nguyên sinh. Đây cũng là giải pháp tốt nhất cho vấn đề khói mù. Các rừng nhiệt đới nguyên sinh thường chỉ bị cháy trong giai đoạn cực kỳ khô hạn bởi chúng có hệ sinh thái ẩm ướt nhất trên thế giới. Các con sông bắt nguồn từ những khu vực này có thể duy trì dòng chảy trong suốt mùa khô. Rừng nhiệt đới có thể kích thích quy trình tái phục hồi nguồn nước và kiểm soát tình trạng xói mòn, kết tủa, lở đất và lũ lụt.

 

Những thảm họa cháy rừng, khói mù và lũ lụt thường xuyên xảy ra tạiIndonesialà triệu chứng của sự yếu kém trong kiểm soát các nguồn tài nguyên, đặc biệt là rừng. Vì vậy, cách duy nhất để hạn chế những thảm họa thường niên và có thể cảnh báo trước này ởIndonesialà phải cải thiện công tác quản lý rừng và tài nguyên thiên nhiên. Điều này liệu có khả thi? Câu trả lời là không, chừng nào rừng nguyên sinh còn bị coi là một món hàng và ngành lâm nghiệp được xem như các ngành khác trong các đóng góp cho nguồn thu của nhà nước.

 

Vì vậy, Indonesia đã đến lúc phải xem xét lại vai trò của ngành lâm nghiệp, không nên coi đây chỉ đơn giản là một nguồn thu nhập cho ngân sách nhà nước. Ngành lâm nghiệp cần phải tập trung hành động như một nhà bảo vệ môi trường hoặc một tổ chức chống cháy rừng, khói mù, lũ lụt, lở đất và các thảm họa khác. VớiIndonesia, bảo vệ rừng không còn là một lựa chọn, mà đã trở thành một nhiệm vụ bắt buộc.

 

Đại biểu nhân dân